Các chiến sĩ Trung đoàn 887 có mặt kịp thời sửa lại mái nhà bị lốc cuốn bay ngói để người dân sớm ổn định cuộc sống.
Không ai bị thương, nhưng nỗi sợ vẫn còn hằn trên gương mặt người dân khi nhớ lại tiếng gió xoáy và âm thanh kim loại va đập giữa đêm tối. Đêm ấy, không chỉ mái nhà bị gió nhấc lên, mà sự bình yên của nhiều gia đình cũng chao đảo theo cơn gió mạnh.
Thông tin thiệt hại được chuyển đi rất nhanh. Tại Trung đoàn 887 (Bộ CHQS tỉnh Quảng Ngãi), phòng trực lập tức sáng đèn, những bước chân tập hợp vang lên dứt khoát. Chỉ sau thời gian ngắn, hơn 40 cán bộ, chiến sĩ đã lên xe hướng thẳng vào khu vực bị ảnh hưởng. Trời còn mờ, mặt đất ướt sũng, nhưng tất cả đều hiểu rõ: họ phải có mặt sớm nhất để làm điểm tựa cho bà con.
Một cán bộ của Trung đoàn, với đôi tay còn dính bùn vì vừa dựng lại mái tạm cho một hộ dân, chia sẻ rằng điều quan trọng nhất lúc này không chỉ là tiến độ sửa chữa mà là sự yên tâm của người dân: “Sau thiên tai, bà con thường rất lo lắng. Chúng tôi đến để họ biết rằng mình không đơn độc. Chỗ nào mất an toàn thì xử lý ngay; nơi nào cần dựng mái là làm trước, ưu tiên giúp các hộ khó khăn”. Câu nói mộc mạc ấy không chỉ kể về công việc mỗi ngày, mà còn thể hiện tấm lòng và trách nhiệm của những người lính luôn có mặt đúng lúc dân cần.
Cơn lốc đã làm cho 25 nhà tốc mái và nhiều tài sản bị cuốn phăng theo cơn cuồng phong.
Tại xã Nguyễn Nghiêm, từ sáng sớm, lực lượng dân quân tự vệ đã túc trực, chia thành từng nhóm nhỏ men theo từng xóm. Bí thư Đảng ủy xã Nguyễn Thịnh nhớ lại khung cảnh lúc bình minh: “Nhiều cụ cao tuổi ngồi lặng trước hiên, tối qua vội vã tránh gió chẳng kịp mang theo gì. Việc đầu tiên là phải dựng được chỗ trú tạm cho họ trong ngày. Xã huy động tối đa lực lượng tại chỗ, phối hợp với bộ đội thành từng mũi, từng nhóm để hỗ trợ bà con”.
Những bước chân dồn dập trên con đường còn thấm nước mưa. Tiếng nói cười của bộ đội xen lẫn tiếng đinh gõ, tiếng tôn chạm vào khung gỗ, hòa thành nhịp sống mới sau đêm biến động.
Trong số những ngôi nhà bị tốc mái, căn nhà của vợ chồng bà Thạch Thị Muống (60 tuổi) ở xóm Tân Sơn chỉ còn trơ lại bộ khung sau cơn lốc. Nhắc lại khoảnh khắc ấy, bà vẫn không giấu được sự sợ hãi: “Đang ngủ thì nghe gió mạnh như muốn nhấc cả mái nhà lên. Gạch ngói rơi xuống liên tiếp. Hai vợ chồng chỉ kịp ngồi sát vào góc tường”.
Bà đưa tay chỉ về mảnh sân còn lác đác gạch vụn: “Cả đời tích góp mới dựng được căn nhà. Giờ thì hư hại hết. May có bộ đội với dân quân đến hỗ trợ, vợ chồng tôi mới có mái tạm để ở. Dù thiệt hại lớn nhưng được giúp đỡ thế này, chúng tôi thấy ấm lòng lắm”.
Trong đôi mắt đã hằn nhiều nếp nhăn của người phụ nữ miền quê ấy, không chỉ có nỗi xót xa trước mất mát, mà còn ánh lên sự ấm áp khi chứng kiến lực lượng chức năng và bà con lối xóm cùng chung tay dựng lại từng nếp nhà.
Đến trưa 17/11, các lực lượng đã dựng lại nhiều mái tạm, nhiều bùn đất, cây cối ngã đổ được thu dọn.
Đến trưa cùng ngày, nhiều mái tạm đã được dựng xong. Những hàng cây đổ chằng chịt được thu dọn gọn gàng. Từng tấm tôn mới lại được đưa lên nóc nhà trong âm thanh rộn ràng của nhịp lao động khẩn trương. Sự vào cuộc kịp thời của bộ đội và lực lượng tại chỗ đã giúp địa phương nhanh chóng ổn định sinh hoạt, phần nào xoa dịu những lo lắng còn đọng lại sau cơn lốc.
Sau thiên tai, điều còn lại không chỉ là những mái nhà mới hay những bức tường được dựng lại, mà là sự sẻ chia giữa người với người. Ở xã Nguyễn Nghiêm khi ấy, hình ảnh những người lính cúi mình nâng từng cây cột, dân quân dìu các cụ cao tuổi ra vị trí an toàn, hay những bàn tay hàng xóm chuyền nhau từng tấm ngói… đã trở thành minh chứng rõ nét cho tinh thần gắn kết cộng đồng.
Gió lốc có thể cuốn đi mái nhà, nhưng không thể cuốn đi nghĩa tình. Và ở những vùng đất thường xuyên chịu ảnh hưởng của thời tiết như Quảng Ngãi, sự có mặt kịp thời của lực lượng vũ trang luôn là điểm tựa để người dân thêm vững tin mà đứng dậy sau bão giông./.