Khi lau sậy trổ bông

Người miền Trung thường bảo nhau: “Hễ lau sậy trổ bông thì hết bão lũ”. Câu nói ấy không chỉ là kinh nghiệm dân gian mà là một lời nhắc rằng sau giông gió, đất trời và lòng người đều cần được bình yên trở lại.

Người miền Trung khi nhìn thấy lau nở, họ tin rằng bão đã qua, trời đã yên.
Người miền Trung khi nhìn thấy lau nở, họ tin rằng bão đã qua, trời đã yên.

Lâu nay, những câu nói dân gian tưởng chỉ là lời đúc kết đơn sơ nhưng lại chứa đựng cả ký ức sống của bao thế hệ. Ở miền Trung- nơi mưa nắng, bão lũ như thử thách con người quanh năm nên mọi tín hiệu từ thiên nhiên đều được người dân gìn giữ như một thứ bản năng sinh tồn. Lau sậy trổ bông vào cuối mùa mưa, khi dòng sông đã thôi đục ngầu, khi đất đã kịp khô, khi tiếng ếch nhái thưa dần. Thế nên khi nhìn thấy lau nở, người ta tin rằng bão đã qua, trời đã yên.

Niềm tin ấy không phải ngẫu nhiên mà có. Nó được chắt ra từ hàng trăm năm sống cùng mưa gió, lũ nguồn. Có năm, bão về liên tiếp, hết lũ này đến lũ khác; họ hay bảo câu cửa miệng “lũ chồng lũ, bão chồng bão”. Khi bão lũ, các cánh đồng, mái nhà, con đường… tất cả chìm trong bùn nước. Nhưng chỉ cần thấy bông lau trắng phất phơ bên bờ sông, người ta lại nói với nhau: “Thế là yên rồi đó, mai trời hửng nắng”. Lau trở thành dấu mốc của hy vọng, là tấm lịch của tự nhiên mà người miền Trung tin cậy hơn mọi dự báo.

Không biết có bao nhiêu lần, những người già trong làng đứng bên bãi lau, mắt nhìn xa xăm rồi khẽ bảo: “Bông lau nở là đất trời đổi dạ rồi con à”. Trong cái khắc nghiệt của mưa gió, con người vẫn giữ cho mình niềm tin hiền hậu đến vậy-  một kiểu tin chẳng cần chứng minh, chỉ cần để lòng an yên.

Khi lau sậy trổ bông - Ảnh 1
Sau bão số 13 vừa qua, khi nhìn thấy lau lại nở trắng xóa nơi bờ sông, nhiều người rủ nhau đi chụp ảnh và nói vui: “Lau trổ rồi, bão hết rồi”.
Sau bão số 13 vừa qua, khi nhìn thấy lau lại nở trắng xóa nơi bờ sông, nhiều người rủ nhau đi chụp ảnh và nói vui: “Lau trổ rồi, bão hết rồi”.

Sau bão số 13 vừa qua, dọc những triền sông miền Trung lau lại nở trắng. Nhiều người chụp ảnh, gửi nhau xem, nói vui: “Lau trổ rồi, bão hết rồi nghe”. Nhưng trong câu nói ấy là cả một sự nhẹ nhõm sau những ngày dài chong đèn thức trắng. Đó không chỉ là tin báo yên mà là biểu tượng của sức sống, của con người biết đứng dậy sau đổ nát.

Thật lạ, giữa bao công nghệ, dự báo hiện đại, con người vẫn muốn tin vào những dấu hiệu xưa cũ. Phải chăng bởi trong những điều giản dị ấy, người ta thấy mình gắn bó hơn với đất trời? Bởi không chỉ đọc được mưa nắng, người miền Trung còn đọc được lòng mình qua từng bông lau nở muộn.

Lau sậy không ồn ào. Nó mọc ở bãi sông, nơi bão thường quật ngã mọi thứ. Thế mà mỗi năm, sau bão nó lại trở về, trổ những bông trắng mềm như mây. Có lẽ vì thế, nó trở thành hình ảnh của kiên cường- thứ kiên cường không ồn ào nhưng lặng lẽ và bền bỉ. Người miền Trung cũng vậy, họ ít nói, họ chịu thương, chịu khó nhưng luôn biết cách đứng dậy, lau khô bùn đất và bước tiếp.

Sau bão, sau lũ, lau lại trổ bông và giữa sắc trắng mong manh ấy, người ta lại thấy thấp thoáng một niềm tin rất đỗi bình dị, niềm tin rằng sau tất cả, bình yên vẫn sẽ trở về.
Sau bão, sau lũ, lau lại trổ bông và giữa sắc trắng mong manh ấy, người ta lại thấy thấp thoáng một niềm tin rất đỗi bình dị, niềm tin rằng sau tất cả, bình yên vẫn sẽ trở về.

“Lau sậy trổ bông thì hết bão lũ”. Mới nghe tưởng chỉ là chuyện của trời đất nhưng thực ra là chuyện của lòng người. Bão không chỉ đến từ gió mưa mà còn từ những biến động trong cuộc sống. Khi lòng người biết bình yên, khi ta dám tin vào ngày nắng sau mưa, ấy cũng là khi “bão” trong mỗi chúng ta tan đi.

Nhiều người cho rằng tin vào dấu hiệu thiên nhiên là mê tín. Nhưng ở vùng đất mà con người phải sống cùng thiên tai suốt đời, niềm tin ấy lại là sức mạnh. Tin để mà sống, để mà dựng lại mái nhà, để mà gieo lại hạt lúa. Tin để nhìn thấy bông lau nở và biết rằng mùa bão lũ nào rồi cũng qua đi.

Giữa một thời đại mà con người đang dần xa rời thiên nhiên, có lẽ những câu nói dân gian như thế nên được nhớ lại, như một sợi dây níu giữ ký ức. Bởi chỉ cần còn một niềm tin, dù là tin vào bông lau nơi triền sông thì con người vẫn sẽ tìm được cách đi qua giông gió.

Bão rồi sẽ hết. Nước rồi sẽ rút. Những vạt lau rồi lại trổ bông. Và giữa sắc trắng mong manh ấy, người ta lại thấy thấp thoáng một niềm tin rất đỗi bình dị, niềm tin rằng sau tất cả, bình yên vẫn sẽ trở về…/.