Làng mất trong mắt em

Sau trận lũ đêm 27/10/2025, ngôi làng nhỏ ở nóc Ông Yên, xã Trà Tân, TP. Đà Nẵng bị xóa sổ hoàn toàn. Giữa bãi đất trống, chỉ còn lại hình ảnh cậu bé mặc áo vàng chuối chín, đôi mắt buồn nhìn về nơi từng là nhà mình. Ánh nhìn ấy khiến bất cứ ai chứng kiến cũng lặng đi. Chiếc chiếu manh sót lại, vài gốc chuối và mấy bụi cây sau trận “đại hồng thủy” là tất cả những gì còn lại của một cộng đồng vừa tan biến trong đêm mưa dữ dội.

Giữa bãi đất trống, chỉ còn lại hình ảnh cậu bé mặc áo vàng chuối chín, đôi mắt buồn nhìn về nơi từng là nhà mình.
Giữa bãi đất trống, chỉ còn lại hình ảnh cậu bé mặc áo vàng chuối chín, đôi mắt buồn nhìn về nơi từng là nhà mình.

Sáng 29/10, một đồng nghiệp vô tình chụp được bức ảnh về cậu bé khoảng bảy, tám tuổi, đứng lặng giữa bãi đất trống- nơi từng có mái nhà, góc sân, bụi chuối và những người thân quen giờ đã bị lũ san phẳng. Chiếc áo thun sờn vai, cậu kéo vạt áo lên ngậm chặt vào miệng, hai tay bịt tai, mắt chăm chú nhìn về phía xa. Ánh mắt ấy dường như đang tìm kiếm một điều gì đã biến mất, như thể nỗi nhớ và mất mát hòa quyện trong im lặng.

Người dân Trà Tân vẫn chưa hết bàng hoàng. Tối 27/10, mưa lớn kéo dài khiến nước dâng nhanh, đất đá từ sườn núi ào xuống cuốn phăng 11 ngôi nhà ở nóc Ông Yên. Nhờ cảnh báo sớm và di dời kịp thời, không có thiệt hại về người. Nhưng với những người dân vùng cao, mất nhà đồng nghĩa với mất cả cuộc sống, mất ký ức bao thế hệ, và mất đi cảm giác bình yên vốn đã quen thuộc.

“Chúng tôi vào tận nơi hôm 28/10, chỉ thấy đất đá phủ kín, chẳng còn dấu vết gì. Cả ngôi làng bị xóa sổ”- ông Nguyễn Hồng Lai, Bí thư Đảng ủy xã Trà Tân, chia sẻ. Trong khi đó, mưa vẫn chưa dứt. Những điểm sạt lở mới liên tục xuất hiện, khiến chính quyền phải khẩn trương di dời thêm 64 hộ dân với 205 nhân khẩu đến nơi an toàn.

Cảnh tan hoang ở nóc Ông Yên như nhát dao cứa vào lòng người miền núi. Con đường đất cũ dẫn vào làng giờ bị cắt ngang bởi vết nứt sâu, con suối hiền hòa bỗng hóa dữ. Những mái nhà bùn đất, góc sân quen thuộc giờ chỉ còn là đống hoang tàn và bùn lầy. Những đứa trẻ như cậu bé trong bức ảnh, đứng lặng nhìn nơi từng là mái nhà của mình, mắt ngập nỗi sợ và hụt hẫng.

Cảnh hoang tàn ngôi làng vừa bị san phẳng bởi lũ dữ ở nóng Ông Yên.
Cảnh hoang tàn ngôi làng vừa bị san phẳng bởi lũ dữ ở nóng Ông Yên.

Không ai biết chính xác cậu bé đang nghĩ gì, nhưng đôi mắt ấy chứa cả một thế giới vừa sụp đổ. Với trẻ con, quê hương không chỉ là nơi ở mà là hơi ấm của cha mẹ, tiếng gọi nhau ngoài sân, mùi khói bếp và tiếng suối róc rách sau nhà. Khi tất cả biến mất, ký ức ấy trở thành khoảng trống không thể lấp đầy, khiến tuổi thơ trở nên mong manh hơn bao giờ hết.

Cậu bé ấy có lẽ sẽ còn nhớ mãi tiếng mưa rơi đêm 27/10, tiếng lũ gầm, tiếng người gọi nhau di tản, tiếng đất đá đổ sập… Những âm thanh ấy trở thành nỗi ám ảnh trong giấc ngủ, là vết hằn trong ký ức mà tuổi thơ vùng cao nào cũng sợ nhắc lại.

Ở Trà Tân, trẻ con lớn lên cùng thiên nhiên nhưng cũng luôn sống chung với nỗi lo sạt lở, lũ quét. Hôm nay, chúng mất làng. Khi nước rút, chúng sẽ bắt đầu học lại cách làm quen với cuộc sống mới- nơi chưa kịp có bóng dáng quê hương. Nhưng những đứa trẻ ấy, nếu không được sẻ chia, nâng đỡ, liệu có thể lớn lên lành lặn trong tâm hồn?

Theo thống kê, toàn xã Trà Tân có hơn 30 điểm sạt lở, 18 ngôi nhà bị vùi lấp. Quốc lộ 40B và các tuyến đường liên xã bị chia cắt, nhiều hộ dân bị cô lập. Những con số khô khan ấy không chỉ phản ánh hậu quả thiên tai mà còn là lời nhắc về sự mong manh của cuộc sống người dân vùng núi trước biến đổi khí hậu ngày càng cực đoan.

Nhưng trong nỗi đau ấy có những ánh sáng le lói. Những bàn tay của cán bộ, chiến sĩ và người dân khẩn trương cứu hộ, dọn dẹp, dựng lều tạm, phân phát thực phẩm… tất cả góp phần khơi lên hy vọng cho những gia đình mất hết tài sản. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt cậu bé áo vàng dường như thấy một bàn tay để dựa vào, một niềm tin rằng cuộc sống vẫn tiếp diễn.

Không ai biết chính xác cậu bé đang nghĩ gì, nhưng đôi mắt ấy chứa cả một thế giới vừa sụp đổ.
Không ai biết chính xác cậu bé đang nghĩ gì, nhưng đôi mắt ấy chứa cả một thế giới vừa sụp đổ.

Trong ánh mắt cậu bé, người ta thấy vừa nỗi buồn, vừa sự kiên cường. Nó chứa cả nỗi nhớ, sự chịu đựng và khát vọng được sống yên ổn trên chính mảnh đất quê hương. Ánh nhìn ấy nhắc rằng, vượt lên mọi thống kê hay báo cáo, điều quan trọng nhất sau mỗi trận lũ không chỉ là dựng lại nhà cửa mà còn là khôi phục niềm tin và tinh thần cho con người, nhất là trẻ em.

Giữa bãi đất trống, cậu bé áo vàng vẫn đứng nhìn về phía làng cũ, nơi ký ức chưa kịp phai. Đôi mắt ấy lặng lẽ kể câu chuyện về một tuổi thơ vừa mất nhà, vừa mất đi những hình bóng thân quen. Trong im lặng, ánh nhìn ấy mở ra không gian cho mọi bước đi tiếp theo, nhắc rằng trong nỗi cô đơn và mất mát, sẻ chia chính là sức mạnh.

Từ ánh mắt ấy khiến chúng ta nhận ra rằng sau thiên tai, điều cần nhất không phải chỉ là dựng lại nhà cửa mà là giữ cho tuổi thơ còn cơ hội nhìn thấy bình yên trở lại./.