Khoảng trống

Giữa những mất mát và thiệt thòi tưởng chừng không thể vượt qua, người phụ nữ ấy – người chị cả trong một gia đình đông con – vẫn lặng lẽ gánh vác, yêu thương và hy sinh suốt cả cuộc đời. Từ tuổi thanh xuân cơ cực đến khi về già an yên, chị tìm thấy hạnh phúc trong chính “khoảng trống” của đời mình – nơi được lấp đầy bằng tình thân, lòng hiếu thảo và sự biết ơn của con cháu.

Bố mẹ sinh được 6 người con, chị là con gái đầu lòng - chị cả của 5 đứa em. Lúc đó, đất nước còn chiến tranh, sống dưới thời bao cấp, khó khăn bủa vây. Bố mất sớm, chị gánh vác công việc nặng nhọc gần như thay mẹ chăm sóc các em ăn học. May mà đứa nào cũng chịu khó học hành nên rồi cũng ổn định cuộc sống.

Ảnh minh họa   
Ảnh minh họa   

Chị làm trong ngành giáo dục, lấy chồng bộ đội, làm dâu ở nông thôn. Anh ấy là con trưởng, dưới là 7 đứa em, bố mẹ chồng khát khao sớm có cháu đích tôn. Mấy lần chị có bầu, bị sảy, anh xin phục viên sớm. Số phận thật trớ trêu, mong có con mãi không thành. Sốt ruột, bố mẹ chồng giục anh chị xin con về nuôi. Cháu đầu xin được là con trai, nuôi vừa cứng cáp một chút thì cháu bị bệnh rồi qua đời. Nén nỗi buồn, vợ chồng chị xin cháu thứ hai, là cháu gái. May mắn khỏe mạnh, dễ nuôi. Cả nhà sống rất hạnh phúc.

Trả ơn nuôi dưỡng, các em bên nhà chị hết lòng giúp anh chị lo cho con chị tốt nghiệp trung học, xin việc cho cháu tại trường tiểu học huyện, cách nhà không xa. Chẳng bao lâu sau, chồng chị mất vì bạo bệnh. Chị suy sụp tinh thần tưởng gục ngã hoàn toàn. Những tháng năm làm dâu, anh đóng quân xa nhà, chị tần tảo cùng bố mẹ chồng nuôi các em chồng lớn khôn; phụng dưỡng cha mẹ già “trăm tuổi”; rồi nuôi con mình trưởng thành. Ngỡ tưởng, về già vợ chồng sẽ được sống hạnh phúc bên nhau cùng đứa con gái dù không phải con dứt ruột sinh ra. Anh ra đi đột ngột, nỗi mất mát thành khoảng trống lớn quá không làm cách nào lấp đầy.

Cuộc đời không lấy đi của ai tất cả. Con chị lấy chồng. Quê chồng cũng gần quê vợ, nên cháu ở rể. Chịu khó làm ăn, học hành, nay con rể chị đã mở được cửa hàng dịch vụ rửa, sửa xe máy, rồi cả xe ô tô. Bọn chúng sinh một trai một gái. Các con cháu đều ăn ở hiếu thảo với bà, với mẹ. Các em hai bên nội, ngoại ngợi ca chị cả của mình bởi hiếm có người phụ nữ nào lại đảm đang, trách nhiệm, tình thương sâu sắc, đức tính hy sinh như chị. Khi chị nghỉ hưu, các em giục chị hãy tham gia công tác đoàn thể xã hội ở địa phương, hội phụ nữ, chi bộ xã, thôn, câu lạc bộ nhà giáo, rảnh rỗi lên chùa tụng kinh, niệm phật. Dường như các hoạt động ấy đã lấp dần khoảng trống cô đơn vì sớm mất bạn đời nương tựa. Tuổi ngày một cao, chỗ dựa của chị là các con, em, cháu và chắt trong tương lai không xa.

Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, mỗi người một số phận. Người ta vẫn sẻ chia với nhau triết lý ấy. Xem ra cũng đúng. Niềm hạnh phúc mà chị tìm thấy trong khoảng trống bao la chính là sự đùm bọc, lòng biết ơn, động viên, sẻ chia với tình cảm không bao giờ thiếu của người thân hai bên nội ngoại. Lòng hiếu thảo của người con gái mình nhận nuôi khi cháu bị bỏ rơi khi mới chào đời.

Không một ai trong gia đình nhắc đến hai chữ “con nuôi”- vốn nhạy cảm vô cùng, để rồi cuộc sống của cháu hòa chung với dòng chảy mát tươi của cuộc sống đại gia đình nội ngoại. Nỗ lực phấn đấu học tập không ngừng, con gái chị đã là người đứng đầu trường tiểu học. Ngôi nhà khang trang ven đường quốc lộ ở thị trấn, có tiệm sửa chữa xe chồng là ông chủ, lại mang biển tên hai vợ chồng thật hạnh phúc biết bao. Cháu gái lớn vừa tốt nghiệp đại học đang làm việc tại Hà Nội. Cháu trai đang học cấp hai.

Giờ chị đã ở tuổi bát tuần, sống an nhiên bên con cháu trong ngôi nhà xinh đẹp được dựng xây bằng nỗ lực bền bỉ của mọi người, nếu có một ngày nào đó phải ra đi theo quy luật cuộc sống chị cũng mãn nguyện lắm rồi!

VĂN HÙNG

Từ khóa: