Trà, tựa như thơ, mang theo vẻ uyển chuyển hàm xúc nhưng cũng không kém phần phóng khoáng ngang tàng. Trong nét đẹp của trà, ta thấy hình bóng của thư pháp: khi đầy đặn như “khuôn trăng,” khi thanh mảnh cứng cáp như “liễu cốt,” khi tuân theo quy củ Lệ Khải, lúc lại mãnh liệt, tự do như “Điên Trương Cuồng Tố.” Với mỗi người, trà là một người bạn tri âm, một mối duyên sâu xa không lời giải thích.
Có người yêu trà vì thanh đạm, kẻ lại mê mẩn vị ngọt hậu, vị đắng cay hay sự hồi vị khó quên. Trà là bản giao hưởng đa sắc thái, hòa quyện những cảm xúc khác biệt mà tùy vào tâm tình và thời điểm, mỗi chén trà lại mở ra những tầng nghĩa mới. Một ấm trà ấm áp tỏa hương không chỉ xua tan cái lạnh của tiết trời, mà còn thắp sáng một góc nhỏ của đời sống, khiến nhân sinh trở nên ý vị và đáng nhớ hơn.
Người xưa có câu:
“Một mình uống là thần,
Hai người uống là cảnh đẹp,
Ba bốn người uống là hứng thú.”
Thưởng trà không chỉ đơn thuần là uống, mà là một nghệ thuật tận hưởng. Khi một mình bên chén trà, không gian tĩnh lặng bao bọc lấy tâm hồn, giúp ta tìm lại chính mình. Nhưng đôi lúc, không khí ấy có chút trống vắng, tựa như thiếu đi một mảnh ghép. Ngược lại, khi vài ba tri kỷ quây quần bên ấm trà, những câu chuyện đan xen làm vị trà thêm phần nồng đượm, hương thơm như phảng phất hơi thở của tình thân và tình bạn.
Có những loại trà giản dị, đun bằng bình lớn, nước sôi sùng sục, mang đậm vẻ thôn dã. Lại có những loại trà được pha cầu kỳ trong ấm nhỏ, từng giọt nước như chắt lọc từ tâm tư người pha. Nhưng bất kể cách thức nào, hương vị trà ngon nhất không nằm ở sự cầu kỳ bên ngoài mà nằm ở cảm nhận bên trong. Chén trà ngon chính là chén trà được nâng lên cùng tri kỷ, nhấp từng ngụm nhỏ, sẻ chia những câu chuyện đời thường.
Rượu có thể làm ấm một buổi tối ngắn ngủi, nhưng trà lại sưởi ấm cả một đời người. Như hành trình nhân sinh, chén trà đưa ta qua đủ vị đắng cay, ngọt ngào, chua xót và thanh mát. Mỗi lá trà ẩn chứa một câu chuyện, mỗi lần thưởng trà là một lần nếm trải đủ hương vị của cuộc đời.
Từ việc nhìn lá trà quay cuồng trong bình, ngắm dòng nước trà dần chuyển màu, đến cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng bàn tay khi nâng chén, trà dạy ta bài học về sự kiên nhẫn và tĩnh tại. Chậm rãi nhấp từng ngụm nhỏ, ta cảm nhận sự đậm đà dần tan chảy, giống như cách thời gian làm dịu đi những gập ghềnh của cuộc sống.
Trà không phải để lý luận, càng không phải để phô trương. Tinh thần trà đạo chính là sự dung dị, chân thành. Một tách trà pha bằng cả tấm lòng, một người thưởng trà với tâm ý bình thản, là đủ để cảm nhận vẻ đẹp chân thực của cuộc sống. Hương trà thanh tịnh, nhẹ nhàng lan tỏa, kéo gần những tâm hồn và gợi nhắc những hoài niệm xa xưa.
Giữa nhịp sống ồn ào, một chén trà nhỏ giúp ta tạm gác lại bao lo toan. Tựa như hơi thở của cuộc đời, trà mời gọi ta sống chậm lại, thưởng thức những điều bình dị nhưng sâu sắc. Có một loại hạnh phúc giản đơn như trà – nhẹ nhàng, chân thành và bất tận.
Pha một chén trà, để hương vị tự nhiên từ lá trà lan tỏa, và lòng ta sẽ an nhiên giữa những bộn bề. Trà là thế không chỉ là thức uống, mà còn là cách ta tìm thấy bản ngã giữa dòng đời.