Gia đình tôi đông anh em, nhờ sự chịu thương chịu khó làm việc của bố, tần tảo sớm khuya, vun vén, khéo chi tiêu của mẹ mà cuộc sống của chúng tôi luôn có ăn mặc, học hành để nên người. Công việc của bố mẹ tôi khác nhau. Mẹ tôi làm theo giờ hành chính, đúng giờ quy định là nghỉ, trở về lo chăm sóc gia đình. Bố thì bận bịu nhiều việc, quan hệ xã hội rộng, đôi khi vẫn thường xuyên về muộn. Mẹ thường lo cho chúng tôi ăn uống đúng bữa, còn mình thì đợi chồng về mới ăn. Chuyện này đã thành nếp. Chúng tôi lâu dần thành quen, tự giác ai làm việc nấy, nhất là chăm chỉ bảo nhau học hành cho tốt để bố mẹ khỏi phải phân tâm lo lắng.
Bữa cơm chiều tuy muộn nhưng mẹ vẫn giục chồng tắm gội xong hẵng ăn. Cuộc sống tuy đạm bạc, giản đơn nhưng bù lại vợ chồng như đôi chim cu, rủ rỉ chuyện trò nhỏ to trong bữa ăn. Mẹ thường chú ý sở thích của cha - món ăn đậm chất quê, mộc mạc mà gần gũi - vừng lạc, cà muối, nước canh dầm sấu, thịt kho tầu...; thường xuyên thay đổi để luôn “đủ chất” vừa miệng mọi người. Thi thoảng lại thấy bố đưa mẹ chút tiền, cân gạo, cân lạc, thùng nước mắm... Cơm xong, mẹ thì dọn dẹp bát dĩa, chuẩn bị đồ ăn thức uống cho bữa trưa của bố ở cơ quan ngày hôm sau; còn bố đi gặp từng đứa kiểm tra bài vở, hỗ trợ kiến thức, chỉ bảo việc học hành, chia sẻ những khó khăn vướng mắc của chúng tôi.
Những lần ăn cơm với cả nhà, ông vẫn nói hào hứng: bố hay ăn cơm khách, rất nhiều đồ đắt tiền nhưng vẫn thích ăn cơm nhà bởi “chuẩn cơm mẹ nấu” - thức ăn hợp khẩu vị, lại có không khí gia đình. Những món bố thích, mẹ thường tự tay hoặc bảo các con gắp cho bố nhiều hơn. Bữa cơm ngập tràn hạnh phúc ấy là ấn tượng sâu sắc in dấu đậm mãi cuộc đời tôi.
Rồi một ngày, bố tôi mất sớm, các con chăm sóc đủ đầy nhưng phải nhiều năm sau mẹ tôi mới bớt tâm trạng hụt hẫng của người vợ không còn được nương tựa bạn đời. Mẹ buồn bao nhiêu, các con cũng đâu có vui được. Biết là quy luật cuộc sống, ai rồi cũng phải chấp nhận, vượt qua, nhưng mỗi người một khác. Chúng tôi ai cũng có gia đình riêng, có con. Mẹ tôi có nhiều cháu luôn bi bô, ầm ĩ bên cạnh nên rồi cũng phần nào nguôi ngoai nỗi nhớ chồng. Cuộc sống thời nay có khác, nhưng anh em tôi vẫn mang theo nếp nghĩ và phong cách sống giàu tình cảm của bố mẹ về với gia đình riêng của mình. Ấy là tình yêu thương, sự sẻ chia công việc, chăm sóc nhau bắt đầu từ những điều tưởng như nhỏ bé, giản đơn như cơm ăn, nước uống, trạng thái tinh thần, giấc ngủ... Chúng tôi phụng dưỡng cha mẹ bên nội, bên ngoại đến khi khuất núi chu toàn. Cụ thì chăm sóc tại gia, cụ thì phải đưa vào trung tâm dưỡng lão vì không có cặp vợ chồng nào sống mãi cùng nhau.
Bước vào cuộc sống riêng, tuổi mỗi ngày một nhiều hơn, tôi càng thấm thía câu nói: “Con chăm cha không bằng bà chăm ông”. Thời gian còn lại của cuộc đời, vợ chồng tôi thường bảo nhau, sau này hết “bữa cơm muộn” thì mình lúc nào cũng luôn bên nhau. Hãy để con cái nó tự do, tự lập, tự lo cho con chúng nó, bọn mình hãy chăm sóc nhau khi còn cả hai, mỗi ngày bên nhau là lãi ngày ấy. Thi thoảng, cuối tuần, gia đình ba thế hệ lại tụ hội ăn bữa cơm đại gia đình. Không khí ngập tràn tiếng cười nói, cả tiếng khóc của con trẻ... làm chúng tôi quên đi tuổi tác để sống vui hơn, trẻ hơn với con cháu mình. “Bữa cơm muộn” ngày nào đã dạy cho chúng tôi hiểu làm thế nào để nhận ra hạnh phúc lứa đôi, hạnh phúc gia đình, thế nào là “khoảng trống tình cảm” riêng có không dễ lấp đầy?