Mái ấm của những chiếc đuôi nhỏ

Giữa một con ngõ nhỏ Hà Nội, có ngôi nhà luôn sáng lên không chỉ bởi ánh đèn, mà bởi tình thương. Nơi đây, gần 200 chú mèo từng lang thang, bị bỏ lại được một người phụ nữ bình dị cưu mang, chăm sóc. Ngôi nhà ấy không chỉ chở che những sinh linh bé nhỏ, mà còn lan tỏa niềm tin rằng lòng tốt vẫn hiện hữu trong đời sống hôm nay.

Mái nhà của những chiếc đuôi nhỏ

Nằm sâu trong một con ngõ nhỏ ở quận Thanh Xuân, “nhà mèo” của chị Phùng Thị Chung chẳng có gì hào nhoáng, chỉ là một mái nhà bình dị như bao ngôi nhà khác của Hà Nội. Thế nhưng, bước chân vào đây, người ta như tạm rời khỏi thế giới ồn ã ngoài kia. Thay cho tiếng còi xe, khói bụi là một bầu không khí trong lành, chan hòa âm thanh của sự sống: tiếng mèo con ríu rít gọi nhau, tiếng rừ khe khẽ khi được vuốt ve, tiếng bát đĩa lanh canh báo hiệu giờ ăn đến.

Không gian không lớn, nhưng sạch sẽ và ấm áp. Trên những tấm chăn phơi khô tinh tươm, từng bé mèo cuộn tròn trong giấc ngủ yên bình. Một góc nhà xếp gọn gàng khay cát vệ sinh, thoang thoảng mùi thuốc sát trùng, gợi nhắc nơi đây còn là chỗ chữa lành cho những cơ thể yếu ớt từng cần chăm sóc.

Điều khiến nhiều người xúc động không chỉ là cảnh tượng hàng trăm chiếc đuôi nhỏ đung đưa bên nhau, mà còn ở cách chị Chung gọi tên từng bé. Không nhầm lẫn, chị nhớ rõ từng tên gọi, từng tính cách. Giọng chị thủ thỉ nhẹ nhàng, như một người mẹ dỗ dành đàn con. Chính sự tận tâm ấy đã biến “nhà mèo” thành mái ấm đúng nghĩa – nơi những sinh linh nhỏ bé được chăm chút, và cả những ai ghé qua cũng cảm nhận được sự bình yên, sẻ chia giữa nhịp sống hối hả thường ngày.

Mái ấm của những chiếc đuôi nhỏ - Ảnh 1
Mái ấm của những chiếc đuôi nhỏ - Ảnh 2

Người phụ nữ viết nên câu chuyện hồi sinh

Nằm sâu trong một con ngõ nhỏ ở quận Thanh Xuân, “nhà mèo” của chị Phùng Thị Chung chẳng có gì hào nhoáng, chỉ là một mái nhà bình dị như bao ngôi nhà khác của Hà Nội. Thế nhưng, bước chân vào đây, người ta như tạm rời khỏi thế giới ồn ã ngoài kia. Thay cho tiếng còi xe, khói bụi là một bầu không khí trong lành, chan hòa âm thanh của sự sống: tiếng mèo con ríu rít gọi nhau, tiếng rừ khe khẽ khi được vuốt ve, tiếng bát đĩa lanh canh báo hiệu giờ ăn đến.

Không gian không lớn, nhưng sạch sẽ và ấm áp. Trên những tấm chăn phơi khô tinh tươm, từng bé mèo cuộn tròn trong giấc ngủ yên bình. Một góc nhà xếp gọn gàng khay cát vệ sinh, thoang thoảng mùi thuốc sát trùng, gợi nhắc nơi đây còn là chỗ chữa lành cho những cơ thể yếu ớt từng cần chăm sóc.

Điều khiến nhiều người xúc động không chỉ là cảnh tượng hàng trăm chiếc đuôi nhỏ đung đưa bên nhau, mà còn ở cách chị Chung gọi tên từng bé. Không nhầm lẫn, chị nhớ rõ từng tên gọi, từng tính cách. Giọng chị thủ thỉ nhẹ nhàng, như một người mẹ dỗ dành đàn con. Chính sự tận tâm ấy đã biến “nhà mèo” thành mái ấm đúng nghĩa – nơi những sinh linh nhỏ bé được chăm chút, và cả những ai ghé qua cũng cảm nhận được sự bình yên, sẻ chia giữa nhịp sống hối hả thường ngày.

Những chiếc đuôi nhỏ tìm lại niềm tin khi bước qua cánh cửa ‘nhà mèo’ của chị Chung.
Những chiếc đuôi nhỏ tìm lại niềm tin khi bước qua cánh cửa ‘nhà mèo’ của chị Chung.
Gian bếp nhỏ luôn đỏ lửa, đủ đầy khẩu phần cho ‘nhà mèo’.
Gian bếp nhỏ luôn đỏ lửa, đủ đầy khẩu phần cho ‘nhà mèo’.

Chị chưa bao giờ nhận mình là người đặc biệt. Chị chỉ nói giản dị: “Tôi thương chúng, và không nỡ bỏ mặc.” Chính tình thương mộc mạc ấy lại trở thành điều phi thường, giúp biết bao bé mèo yếu ớt tìm lại sức sống và niềm tin. Với những chiếc đuôi nhỏ, người phụ nữ bình dị kia chính là “Mẹ” – hai tiếng gọi đầy thân thương và ấm áp.

Phép màu từ lòng nhân ái

Trong căn nhà nhỏ của chị Chung, mỗi chú mèo là một mảnh đời riêng. Có bé từng bị bỏ rơi giữa đường, có bé được đưa về từ nơi nguy hiểm, có bé yếu ớt vì bệnh tật. Nhưng khi bước qua cánh cửa “nhà mèo”, tất cả đều có cơ hội bắt đầu lại. Và câu chuyện của Mực – chú mèo đen tuyền từng thoát khỏi lò mổ ngoại thành – là minh chứng rõ ràng nhất cho sức mạnh của sự chữa lành.

Ngày ấy, chị Chung nhìn thấy Mực co rúm trong một chiếc lồng chật hẹp. Bộ lông đen vốn óng mượt giờ lấm lem bụi đất, đôi mắt trống rỗng như đã mất đi ánh sáng. Chị lặng lẽ mở lồng, chìa tay ra. Mực không vùng vẫy, cũng không chạy trốn, chỉ run lên từng hồi.

Những ngày đầu ở “nhà mèo” là thử thách không nhỏ: Mực chẳng chịu ăn, chỉ thu mình trong góc tối, ánh mắt lúc nào cũng đầy lo lắng. Chị Chung kiên nhẫn đặt bát thức ăn, cốc nước ngay cạnh, ngày ngày thủ thỉ gọi tên nó. Gần một tuần sau, Mực mới chịu nhấp chút nước. Rồi một buổi tối, khi chị đang vuốt ve một bé mèo con, Mực bất ngờ bước ra, nhẹ nhàng dụi đầu vào tay chị. Đó chính là tín hiệu đầu tiên của niềm tin quay trở lại.

Từ hôm ấy, Mực dần thay đổi. Nó để chị ôm ấp, rồi nằm yên trong lòng, khe khẽ phát ra tiếng gừ hạnh phúc. Đôi mắt từng vô hồn giờ sáng long lanh, ánh lên sự tin tưởng. Câu chuyện của Mực – cũng như hàng trăm bé mèo khác nơi đây là minh chứng rằng: tình yêu thương bền bỉ có thể tạo nên những phép màu hồi sinh, ngay cả khi hy vọng tưởng chừng đã tắt lịm.

Khi ngọn hải đăng cần tiếp sức

Phía sau những phút giây bình yên trong “nhà mèo” là cả một hành trình bền bỉ mà ít ai có thể hình dung. Một ngày của chị Chung bắt đầu từ khi thành phố còn ngái ngủ: nấu cháo cho mèo yếu, chia khẩu phần ăn, cho uống thuốc, thay băng vết thương. Đến trưa, chị lại dọn khay cát, khử mùi, lau từng góc nhà. Tối xuống, khi nhiều gia đình đã quây quần nghỉ ngơi, chị vẫn còn cặm cụi bên chiếc điện thoại: trả lời tin nhắn, cập nhật tình trạng mèo cần tìm chủ, gọi bác sĩ thú y hỏi kết quả xét nghiệm. Công việc nối tiếp công việc, không có ngày nghỉ, không có giây phút ngơi tay.

Gánh nặng không chỉ ở thời gian và sức lực, mà còn là tài chính. Thức ăn, cát vệ sinh, thuốc men, chi phí điều trị cho những ca khẩn cấp… tất cả dồn thành con số vượt xa thu nhập ít ỏi của một gia đình buôn bán nhỏ. Có khi, chỉ để kịp cứu lấy một sinh mạng, chị phải đi vay mượn, chấp nhận nợ nần – miễn là còn cơ hội cho một bé mèo được sống tiếp.

Nhưng một ngọn đèn, dẫu kiên cường đến đâu, cũng cần thêm nhiên liệu để cháy mãi. Để “nhà mèo” tiếp tục sáng đèn, chị Chung cần thêm những bàn tay đồng hành. Sự sẻ chia ấy có thể đến từ những điều giản dị: một gói cát, một hộp pate, một khoản ủng hộ, một buổi cuối tuần ghé phụ dọn dẹp, hay đơn giản là một lượt chia sẻ câu chuyện này.

Bởi hơn tất cả, “nhà mèo” không chỉ là nơi cưu mang những chiếc đuôi nhỏ, mà còn là lời nhắc nhở nhẹ nhàng: mọi sinh linh, dù bé nhỏ đến đâu, đều xứng đáng được sống, được yêu thương và chở che.

Thông tin hỗ trợ “nhà mèo” 

  • Chủ tài khoản: Phùng Thị Chung

  • Ngân hàng: MB Bank – STK: 0983940915

  • Số điện thoại liên hệ: 0983 940 915

  • Địa chỉ nhận hỗ trợ trực tiếp:

    • Ngõ 12 Khuất Duy Tiến, phường Thanh Xuân, Hà Nội

    • Nhà mèo Văn Quán, Đỗ Động, xã Thanh Oai, Hà Nội

PV

Từ khóa: