Cô Nhung thường xuyên kiểm tra bài giảng với học sinh.
Gian khó càng níu chân, vất vả không bỏ cuộc
Sinh năm 1969, là người con của quê hương Cao Bằng, sau khi tốt nghiệp năm 1989, cô Nguyễn Thị Nhung mang trong mình ước mơ giản dị nhưng lớn lao: trở thành giáo viên và được dạy học ở những nơi còn nhiều khó khăn. Với ngọn lửa đam mê cháy bỏng, cô tình nguyện lên vùng cao Đăk Tô, tỉnh Kon Tum – nơi mà lúc ấy, đường sá còn heo hút, điều kiện sống thiếu thốn đủ bề.
“Khi ấy em rất vui, vì đã toại nguyện ước mơ được trở thành cô giáo. Tuy nhiên, việc dạy học trên vùng núi cao không phải dễ dàng đối với bất kỳ ai, chứ không riêng một giáo viên mới như chúng em”, cô Nhung nhớ lại.
Những năm đầu, cô Nhung công tác tại các xã như Pô Kô, Diên Bình, Văn Lem… Để đến được điểm trường, nhiều khi cô và đồng nghiệp phải băng qua những con đường sình lầy, trơn trượt, mưa lớn chia cắt. Có ngày phải đi bộ, đẩy xe hàng giờ mới tới nơi. Nhưng khó khăn không chỉ đến từ địa hình hiểm trở.
Rào cản lớn nhất là ngôn ngữ. Học sinh không hiểu tiếng phổ thông, cô giáo không hiểu tiếng Xơ Đăng. Lớp học nhiều khi trở nên lặng câm vì... chẳng ai hiểu ai. Nhưng cô Nhung không cho phép mình lùi bước. Cô học tiếng bản địa, tích cực gặp gỡ các già làng, người có uy tín trong cộng đồng để vận động bà con cho con em đến lớp.
“Có người ủng hộ, nhưng cũng không ít người thờ ơ. Trẻ con học được vài ba tháng rồi bỏ. Có em theo bố mẹ lên rẫy, nửa tháng mới về. Vậy là chúng tôi lại lặn lội tới từng nhà, kiên trì vận động từng học sinh một trở lại lớp”, cô kể.
Dẫu vất vả, đã có lúc cô thấy yếu lòng, muốn dừng lại. Nhưng rồi ánh mắt học trò, những bàn chân trần đến lớp, những ngôi nhà gỗ lợp tranh, những bàn tay gầy guộc của phụ huynh nghèo... đã níu giữ cô ở lại.
“Không nỡ rời xa những ngôi làng nhỏ này, nơi có học trò khát con chữ, nơi có người dân mộc mạc mà nghĩa tình”, cô bộc bạch.
Ngày nối ngày, năm nối năm, cô vẫn kiên trì đưa từng đứa trẻ quay lại lớp. Sự nhẫn nại, tận tụy của cô giáo người Tày ấy dần trở thành biểu tượng thân quen, thân thương với người dân vùng cao. Với nhiều học sinh Xơ Đăng, cô Nhung không chỉ là giáo viên, mà là “người mẹ thứ hai” – dịu dàng, nghiêm khắc và giàu yêu thương.
Nay đã là Hiệu trưởng Trường Tiểu học – Trung học cơ sở Lê Lợi, cô Nguyễn Thị Nhung vẫn giữ cho mình lối sống giản dị, gắn bó sâu sắc với học sinh và giáo viên trong trường. Dù mái tóc đã điểm sương, nhưng cô vẫn miệt mài bên giáo án, bên học trò, bên những kế hoạch vận động trẻ đến lớp, hỗ trợ học sinh có hoàn cảnh khó khăn tiếp tục theo đuổi con chữ.
Sau 37 năm công tác, cô không đếm những bằng khen, giấy khen hay thành tích đạt được. Điều khiến cô hạnh phúc nhất là mỗi mùa tựu trường, lớp học vẫn có những ánh mắt trẻ thơ sáng lên, những tiếng ê a đánh vần vang giữa đại ngàn. Những thế hệ học trò nghèo nơi đây đã lớn lên, trưởng thành, và nhiều em cũng đã quay về bản làng, tiếp nối sự nghiệp “gieo chữ” như cô từng làm.
Cô giáo Nguyễn Thị Nhung tận tâm chăm chút cho từng tiết học.
“Trái ngọt” từ sự kiên trì và tình yêu thương
Là giáo viên dạy Toán, cô Nguyễn Thị Nhung không đi theo lối mòn của những bài giảng khô khan, nặng nề công thức. Với chuyên môn vững vàng, cô luôn trăn trở, tìm tòi đổi mới phương pháp để học sinh tiếp cận kiến thức bằng con đường ngắn nhất, hiệu quả nhất và dễ hiểu nhất. Mỗi tiết học của cô không chỉ là giờ Toán, mà là những khoảnh khắc truyền cảm hứng, khám phá, khiến học sinh hứng thú và say mê.
Học sinh từng học cô Nhung vẫn nhớ mãi hình ảnh một cô giáo có giọng nói nhẹ nhàng, truyền cảm, cách giảng dạy cuốn hút và luôn tươi mới trong từng bài học. Chính sự tận tâm và sáng tạo ấy đã giúp nhiều thế hệ học trò của cô đạt thành tích cao, tham gia các kỳ thi học sinh giỏi các cấp và trưởng thành vững vàng từ nền tảng tri thức được cô truyền dạy.
Không chỉ là một giáo viên tận tâm, cô Nguyễn Thị Nhung còn là một cán bộ quản lý mẫu mực, đầy trách nhiệm và sáng tạo. Ở mỗi ngôi trường mà cô từng công tác, dấu ấn của cô không chỉ hiện hữu trong kết quả học tập của học sinh mà còn lan tỏa trong sự phát triển toàn diện của nhà trường – từ cơ sở vật chất, cảnh quan sư phạm đến chất lượng giảng dạy, đội ngũ giáo viên và phong trào học sinh.
Với phong cách làm việc khoa học, gần gũi và đầy nhiệt huyết, cô luôn đồng hành cùng đồng nghiệp trong việc đổi mới phương pháp giảng dạy, khơi dậy tinh thần sáng tạo và lan tỏa tình yêu nghề đến từng giáo viên.
Năm 2006, cô Nguyễn Thị Nhung được bổ nhiệm làm Phó Hiệu trưởng Trường THCS xã Pô Kô. Đến cuối năm 2014, cô tiếp tục được tin tưởng giao nhiệm vụ Hiệu trưởng Trường THCS Nguyễn Du, xã Diên Bình. Năm 2018, cô nhận nhiệm vụ Hiệu trưởng Trường THCS xã Văn Lem. Khi hai cấp học sáp nhập, cô tiếp tục đảm nhiệm cương vị Hiệu trưởng Trường TH–THCS Văn Lem, nay là Trường Tiểu học – Trung học cơ sở Lê Lợi.
Ở ngôi trường vùng sâu, vùng xa này – nơi gần 100% học sinh là người dân tộc Xơ Đăng, cô Nhung vẫn miệt mài từng ngày vun đắp tri thức, dìu dắt học trò trưởng thành. Từ bục giảng đến bàn họp, từ lớp học đến từng góc sân trường, bước chân của cô đều để lại dấu ấn của sự đổi thay tích cực và đầy nhân văn.
Cô giáo Nguyễn Thị Nhung (thứ ba từ trái sang) trao đổi với giáo viên để nâng cao chất lượng giảng dạy.
Có thể khẳng định, bằng tình yêu thương vô điều kiện và sự tận tâm bền bỉ, cô giáo Nguyễn Thị Nhung đã gieo vào lòng học trò nơi non cao Đăk Tô những hạt giống tri thức đầu đời, nuôi dưỡng khát vọng và đánh thức ước mơ. Đáp lại tấm lòng ấy, bao thế hệ học sinh của cô đã trưởng thành, ngoan ngoãn, lễ phép và vững vàng hơn trên con đường đến trường – con đường mà trước đây từng đầy những lối mòn, đất đỏ và rào cản cuộc sống.
Với vai trò “người thuyền trưởng” của nhiều ngôi trường nơi vùng cao khó khăn, cô Nhung không chỉ góp phần duy trì tỷ lệ chuyên cần, nâng cao chất lượng giáo dục, mà còn lan tỏa tinh thần đổi mới, sự gắn bó và trách nhiệm trong toàn thể đội ngũ giáo viên. Trong thành tích chung ấy, cô luôn âm thầm đóng góp với những danh hiệu như chiến sĩ thi đua, lao động tiên tiến, đảng viên hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ – nhưng hơn tất cả, chính tình cảm học trò và sự kính trọng của phụ huynh mới là “phần thưởng” đáng quý nhất với người giáo viên vùng cao ấy.
Bí thư Đảng ủy xã Kon Đào, ông Bùi Tiến Lý, đã dành cho cô lời nhận xét chân thành: “Cô Nhung là một nhà giáo gương mẫu, tâm huyết, dám đổi mới, có năng lực chuyên môn vững vàng, luôn truyền cảm hứng, đánh thức khát vọng vươn lên của học sinh nơi vùng cao. Cô là nhân tố quan trọng đóng góp cho sự nghiệp giáo dục của địa phương qua nhiều thời kỳ.”
Suốt 37 năm miệt mài “cõng chữ lên non”, cô giáo Nguyễn Thị Nhung không chỉ dạy chữ mà còn dạy cách làm người; không chỉ nâng bước tri thức mà còn gieo hy vọng sống cho bao trẻ em nghèo vùng cao. Và với cô, từng nụ cười rạng rỡ trong lớp học, từng đôi chân trần đến trường, từng nét chữ đầu đời của học trò... chính là minh chứng đẹp đẽ nhất cho hành trình một đời trọn vẹn với nghề./.