Tấm gương vượt khó của một học sinh nghèo vùng cao trở thành Tiến sĩ

Giữa núi rừng Quỳ Châu – mảnh đất nơi những ước mơ được gieo mầm giữa bao khó khăn, Trường THPT Quỳ Châu đã viết nên biết bao câu chuyện về ý chí và nghị lực vươn lên của học trò vùng cao Xứ Nghệ. Sáu mươi năm một chặng đường, ngôi trường ấy không chỉ là nơi chắp cánh tri thức mà còn hun đúc bản lĩnh cho lớp lớp thế hệ học sinh. Từ mái trường giản dị ấy, những tấm gương như Tiến sĩ Nguyễn Hoàng Phúc, Phó Giám đốc Trung tâm Điều phối ghép tạng Quốc gia, đã chứng minh rằng: dù xuất phát điểm ở đâu, chỉ cần có ý chí, người học vẫn có thể vươn tới đỉnh cao tri thức và cống hiến cho đất nước.

Nguyễn Hoàng Phúc hiện là Phó giám đốc Trung tâm điều phối ghép tạng quốc gia
Nguyễn Hoàng Phúc hiện là Phó giám đốc Trung tâm điều phối ghép tạng quốc gia

Tôi và Nguyễn Hoàng Phúc là bạn cùng lớp, khóa 1988–1991, Trường THPT Dân tộc Nội trú Quỳ Châu, nay là Trường THPT Quỳ Châu, Nghệ An. Chúng tôi lớn lên giữa miền núi rừng Xứ Nghệ, nơi 85% bà con là người dân tộc Thái, quanh năm khí hậu khắc nghiệt, đời sống còn nhiều khó khăn nhưng đong đầy tình người, nghĩa bản.

Phúc sinh ra trong một gia đình có truyền thống nhà giáo. Bố bạn từ miền xuôi lên Quỳ Châu dạy học từ những năm 1970, mẹ là cô giáo dạy văn, gắn bó với vùng đất này từ thuở nhỏ. Dù cuộc sống của gia đình còn vất vả như bao gia đình giáo viên vùng cao, nhưng trong căn nhà nhỏ ấy luôn đầy ắp tiếng cười, tình thương và sự hiếu học. Bà con trong bản coi gia đình Phúc như người thân, luôn sẵn sàng giúp nhau trong mùa vụ hay khi có việc chung.

Tuổi thơ của chúng tôi giản dị, gắn với ruộng nương, suối rừng, nhưng cũng tràn đầy ước mơ. Khi ấy, học trò miền núi ít ai nghĩ đến chuyện học thêm hay chọn lớp chuyên, chỉ biết cố gắng học thật tốt trong điều kiện có thể. Có thời điểm, phong trào đi tìm “đá đỏ” – thứ được đồn đoán là có thể đổi đời khiến nhiều bạn trẻ bị cuốn theo. Phúc cũng từng băn khoăn giữa việc tiếp tục học hay thử vận may. Nhưng lời mẹ nói hôm ấy đã khiến bạn nhớ mãi: “Đá quý rồi cũng hết, chỉ có tri thức mới theo con cả đời.”

Giữ lời mẹ dạy, Phúc kiên trì ở lại trường. Bạn tự lập cho mình một kế hoạch học tập nghiêm túc: trên lớp chăm chú nghe giảng, về nhà ôn luyện và hỏi thầy cô, cha mẹ những gì chưa hiểu. Cứ thế, suốt ba năm học THPT, Nguyễn Hoàng Phúc đều là học sinh tiên tiến - một thành tích đáng quý trong điều kiện thiếu thốn bấy giờ. Hơn hết, bạn đã chứng minh rằng nghị lực và khát vọng học tập có thể giúp người trẻ vượt qua mọi hoàn cảnh, để sau này trở thành tấm gương sáng cho thế hệ sau noi theo.

Tuổi thơ Nguyễn Hoàng Phúc cùng bạn bè xứ núi Quỳ Châu (Nguyễn Hoàng Phúc giữa hàng cuối)
Tuổi thơ Nguyễn Hoàng Phúc cùng bạn bè xứ núi Quỳ Châu (Nguyễn Hoàng Phúc giữa hàng cuối)

Thi đỗ tốt nghiệp phổ thông, Nguyễn Hoàng Phúc tiếp tục vượt qua kỳ thi đại học và trúng tuyển vào Trường Đại học Sư phạm Vinh, khoa Văn. Việc chọn ngành của bạn cũng đầy thú vị: suốt ba năm THPT, Phúc theo khối A, từng là học sinh giỏi môn Toán, nhưng cuối cùng lại nộp hồ sơ khối C. Bạn bè thường nói vui rằng, Phúc là người “giỏi Toán nhất khoa Văn và giỏi Văn nhất khối Toán!”

Sự lựa chọn ấy xuất phát từ định hướng của mẹ - một cô giáo dạy Văn giàu tâm huyết. Bà hiểu rằng, trong điều kiện gia đình giáo viên miền núi, điều quý giá nhất không phải là chỗ dựa vật chất mà là tri thức và nghề nghiệp ổn định. Mẹ bảo: “Con học Văn, sau này có thể nối nghiệp mẹ, trở về quê hương dạy học.” Vâng lời mẹ, Phúc theo học khoa Văn, nhưng niềm đam mê tìm hiểu pháp luật trong bạn vẫn luôn cháy bỏng. Kết thúc năm thứ nhất, Phúc quyết định dự thi thêm vào Trường Đại học Luật Hà Nội – và đỗ. Mùa hè năm ấy, bạn một mình ra thủ đô nhập học, mang theo hành trang là niềm tin, nghị lực và ước mơ vươn xa.

Sau khi tốt nghiệp Đại học Luật, Nguyễn Hoàng Phúc được nhận vào công tác tại Vụ Pháp chế – Bộ Y tế. Bằng năng lực, bản lĩnh và tinh thần cống hiến, anh không ngừng rèn luyện, phấn đấu để rồi được bổ nhiệm giữ cương vị Phó Giám đốc Trung tâm Điều phối ghép tạng Quốc gia – một công việc đòi hỏi trí tuệ, trách nhiệm và lòng nhân ái sâu sắc.

Nhắc lại chặng đường của người bạn học năm xưa, tôi càng thêm thấm thía một điều: “Không nhất thiết phải học lớp chọn, trường chuyên; không nhất thiết phải sinh ra ở thành phố hay trong một gia đình khá giả; quan trọng là bản lĩnh, ý chí và khát vọng vươn lên của chính mỗi người học trò.”

Từ mái trường vùng cao Quỳ Châu thân yêu, nơi đã gieo mầm tri thức và nghị lực cho biết bao thế hệ,  Nguyễn Hoàng Phúc đã bước ra thế giới tri thức, trở thành một tấm gương sáng của ý chí vươn lên. Thành công của anh là niềm tự hào của nhà trường, gia đình, bạn bè, và cũng là món quà tri ân sâu sắc gửi tới thầy cô – những người âm thầm thắp sáng con đường học tập của học trò nơi vùng đất khó khăn mà giàu nghĩa tình này.

Câu chuyện về người học trò vùng cao ấy sẽ còn mãi lắng đọng trong tâm thức của các thế hệ Trường THPT Quỳ Châu – ngôi trường vừa được Đảng và Nhà nước trao tặng Huân chương Lao động hạng Ba, xứng đáng với 60 năm vun trồng, chắp cánh cho bao ước mơ tuổi trẻ Xứ Nghệ.

Nhà giáo, nhà thơ  Hoàng Cẩm Thạch chúc mừng con nhân dịp bảo vệ Luận án Tiến sĩ
Nhà giáo, nhà thơ  Hoàng Cẩm Thạch chúc mừng con nhân dịp bảo vệ Luận án Tiến sĩ

Mẹ của bạn là Nhà thơ Cẩm Thạch có bài thơ tặng con

HỌC CẢ CHO NGƯỜI ĐI XA (Tặng con Nguyễn Hoàng Phúc)

Mười sáu mùa trăng lẻ tháng lẻ ngày

Con bước tới giảng đường đại học

Giấy báo về rưng rưng mẹ khóc

Bằng tuổi, xưa ông bà khổ lên nương

Cha rộng dài sông suối vượt Trường Sơn

Cả thế hệ lên đường đánh Mỹ

Gác ước mơ nhỏ nhoi bình dị

Cho mai ngày chim vỗ cánh bay xa

Nếu gặp người chống nạng gỗ đi qua

Trên bục giảng hay góc đường hè phố

Chú thương binh trở mình đêm trở gió

Cả một đời ám ảnh chiến tranh

Những ai dâng hiến tuổi xuân xanh

Xa lớp học bước vào trang bất tử

Gửi tình yêu đến tận cùng con chữ

Học cả cho người đi xa nghe con….

Lê Quang An