Mẹ tôi sinh ra và lớn lên ở Thạch An, một huyện miền núi của tỉnh Cao Bằng. Từ nhỏ, tôi đã quen với những câu chuyện mẹ kể về vùng đất này – một vùng đất giàu truyền thống cách mạng, nơi mà những người dân dù trải qua bao khó khăn vẫn kiên cường chống giặc, bảo vệ quê hương. Mẹ bảo, mỗi tấc đất nơi đây đều thấm máu cha ông, mỗi ngọn núi, dòng sông đều mang trong mình những câu chuyện của một thời khói lửa. Ngày nhỏ, tôi thường hỏi mẹ về những kỷ niệm thời thơ ấu của mẹ ở Thạch An. Những câu chuyện mẹ kể đều sống động, như tô điểm cho bức tranh quê hương tươi đẹp trong tâm trí tôi.
Tôi nhớ nhất câu chuyện về con đường mòn mà mẹ từng đi qua hàng ngày để đến trường. Con đường ấy không chỉ là lối đi quen thuộc mà còn là minh chứng cho sự kiên trì và lòng yêu nước của người dân nơi đây. Mẹ kể rằng vào thời kỳ kháng chiến chống Mỹ, con đường mòn ấy là tuyến giao thông huyết mạch nối liền các làng mạc với nhau. Người dân thường phải di chuyển trên con đường này để vận chuyển lương thực và vũ khí cho quân đội. Họ phải đối mặt với nhiều nguy hiểm từ máy bay địch oanh tạc và bom mìn rải rác khắp nơi. Nhưng dù vậy, họ vẫn kiên cường bảo vệ con đường này như bảo vệ chính sinh mạng mình. Khi nghe mẹ kể về con đường mòn ấy, tôi cảm nhận được sự mạnh mẽ và kiên cường của người dân Thạch An. Họ không chỉ chiến đấu vì độc lập tự do mà còn vì tình yêu quê hương sâu sắc. Mỗi bước chân trên con đường mòn ấy đều chứa đựng hy vọng và niềm tin vào một tương lai tươi sáng hơn.
Quê mẹ Duyên – Vùng đất chứa đựng “báu vật” thiên nhiên
Trong miền ký ức của cuộc đời, có một hình ảnh không bao giờ phai nhòa, đó chính là cây thạch đen – một “báu vật” quý giá của vùng quê Thạch An. Nơi mà cây thạch đen vươn mình trên những ngọn núi trùng điệp, nơi khí hậu mát lành của miền sơn cước hun đúc sự sống sinh sôi nảy nở. Những chiếc lá khi đem nấu lên, tạo ra thứ thạch mềm mại, màu đen như mực, khiến bao tâm hồn say mê. Sản vật ấy không chỉ là một món ăn ngon mà còn là biểu tượng cho tình yêu và sự tự hào của người dân nơi đây. Hình ảnh mẹ cẩn thận kẻo từng chiếc lá thạch vào rổ chợt hiện lên trong tâm trí tôi, như một bài thơ sống động về sự chăm chỉ và tâm huyết của người phụ nữ trong gia đình.
Từng chiếc một, mẹ nâng niu, như nâng cả những sớm chiều lo toan.
Sương khuya còn đọng trên hàng, lá thơm mát tựa hồn hoang quê nhà.
Mẹ chắt chiu những nắng già, đem ra chợ sớm đổi Năm bữa đời.
Bàn tay thô ráp mồ hôi, mà trong đáy mắt vẫn ngời yêu thương.
Thạch quê giản dị lạ thường, ẩn trong từng miếng bóng hường mẹ tôi
Thạch quê mộc mạc tinh khôi, màu xanh thấm đượm tình người mẹ trao
Thạch quê thanh mát ngọt ngào, Thác tình mẹ đổ dạt dào biển khơi.
Thạch quê trong trẻo, tinh khôi, tựa như nắng ấm mẹ tôi sớm chiều.
Mẹ kiên nhẫn trồng giữ những cây thạch đen, chờ ngày chúng lớn lên để mang lại những món ăn bổ dưỡng cho gia đình. Mỗi khi mẹ nhắc đến cây thạch đen, ánh mắt của bà lại lấp lánh tự hào, như ánh sáng từ những viên ngọc quý. Bà thường nói rằng, mỗi sản vật xứ này đều là minh chứng cho sự bền bỉ và kiên cường của những con người chốn Thạch An. Họ không chỉ sống, mà còn yêu thiên nhiên, yêu quê hương như một phần không thể tách rời trong cuộc đời này. Tôi thường ao ước một ngày nào đó, trở về quê mẹ, nơi có cây thạch đen chèo chống giữa lưng chừng núi. Tôi muốn tự tay hái lấy lá thạch, mang chúng về và nấu thành món đặc sản của quê hương.
Sự ngọt lành và mát lạnh của món thạch đó không chỉ thể hiện hương vị mà còn là kết tinh của những câu chuyện, những ký ức sống động mà mỗi người nơi đây đã trải qua. Quê mẹ – không chỉ là một bức tranh tuyệt đẹp của núi non trùng điệp và những bát thạch thơm ngon, mà sâu xa hơn, đó là nơi tình yêu quê hương chảy mãi trong từng nhịp đập của trái tim mỗi đứa con xa xứ.
Cây thạch đen, trong tâm thức của người dân nơi đây, không chỉ đơn thuần là một sản vật, mà còn mang một ý nghĩa sâu sắc – đó là biểu tượng cho sức mạnh của xứ sở, cho tình người ấm áp nơi Thạch An. Những ký ức về quê hương gợi lại một bức tranh sống động về cuộc đời, về sự kiên cường và bền bỉ của dân tộc, khiến mỗi người không thể nào quên. Truyền thuyết về cây thạch đen vẫn luôn được truyền miệng khắp nơi như một phần máu thịt của cộng đồng. Mỗi khi nhắc đến loài cây đặc biệt này, mẹ tôi lại nhẹ nhàng kể cho tôi nghe câu chuyện mà mẹ đã thuộc nằm lòng từ nhiều năm trước. Câu chuyện bắt đầu vào một thời kỳ đen tối, khi giặc phương Bắc ồ ạt tràn qua bờ cõi, làng quê Thạch An lâm vào cảnh điêu tàn, khói lửa bao trùm. Trong môi trường khắc nghiệt ấy, có một chàng trai dũng cảm tên là Nùng Trí Cao – vị anh hùng vĩ đại của đất Cao Bằng đã cùng nghĩa quân đứng lên bảo vệ quê hương, quyết tâm đẩy lùi quân xâm lược. Tuy nhiên, cuộc chiến kéo dài khiến quân ta dần kiệt sức, nỗi lo lương thực trở thành gánh nặng đè nén tinh thần và thể lực của họ. Trong khoảnh khắc tuyệt vọng nhất, một cụ già trong làng đã mơ thấy thần núi hiện lên, báo mộng với lời nhắn: “Hãy tìm loài cây có lá xanh thẫm, khi đun lên sẽ cho nước đen như than, uống vào sẽ giúp người khỏe mạnh, dẻo dai mà không cần ăn nhiều.” Nghe theo lời báo mộng đó, chàng Nùng Trí Cao đã quyết định cùng các nghĩa quân lên núi cao, kiên trì tìm kiếm loài cây kỳ diệu ấy. Sau nhiều tháng vất vả tìm kiếm dưới ánh nắng chói chang và trong những cơn mưa rừng tầm tã, cuối cùng họ đã tìm thấy cây thạch đen – món quà quý giá mà thiên nhiên ban tặng. Mang về nấu thành những món ăn bổ dưỡng, lực lượng nghĩa quân nhờ đó đã hồi phục sức mạnh, khí thế trở lại với trận chiến. Cuối cùng, họ đã đánh bại kẻ thù, bảo vệ quê hương trong niềm vui mừng khôn xiết.
Từ đó, cây thạch đen không chỉ đơn thuần là một đặc sản, mà còn trở thành biểu tượng của sức mạnh, của lòng yêu nước và tinh thần kiên cường, quyết chí của người dân Thạch An. Quê mẹ – nơi đó không chỉ có những ký ức đẹp đẽ, mà còn là những câu chuyện sống động, như chính cây thạch đen, mãi mãi in sâu trong lòng mỗi người con. Dù có đi xa đến đâu, hình ảnh cây thạch đen cùng với những giá trị truyền thống, tinh thần đoàn kết và sức sống mãnh liệt của quê hương sẽ luôn là niềm tự hào, là chốn trở về trong trái tim mỗi chúng ta.
Những ngày ấu thơ ở quê mẹ
Hồi nhỏ, mỗi dịp hè, tôi lại được mẹ đưa về quê ngoại ở Thạch An. Đó là những ngày tháng đẹp nhất trong tuổi thơ tôi. Buổi sáng, tôi cùng mẹ lên đồi hái thạch đen. Những bụi cây thấp, lá xanh đậm phủ kín cả triền đồi. Mẹ bảo, để có được thạch ngon, phải chọn những lá già nhưng không quá cứng, hái xong phải rửa sạch, phơi nắng một chút trước khi nấu. Chiều đến, tôi cùng đám trẻ trong làng chạy chân trần trên những con đường đất đỏ, nô đùa bên bờ suối. Nước suối mát lành chảy qua những tảng đá lớn, nơi chúng tôi thường nhảy xuống tắm mát. Những buổi tối, cả nhà quây quần bên bếp lửa, mẹ kể chuyện ngày xưa, về những năm tháng kháng chiến đầy gian khổ nhưng hào hùng. Tôi nhớ có lần mẹ dẫn tôi lên núi thắp hương tại một di tích cách mạng. Đó là nơi các chiến sĩ từng trú quân, nơi từng vang lên những lời thề sắt đá vì độc lập tự do. Đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, tôi thấy những rặng núi nối tiếp nhau, như những bức tường thành bảo vệ quê hương. Mỗi mùa hè trở về quê ngoại ở Thạch An gợi cho tôi những kỷ niệm đầy ắp yêu thương và hạnh phúc trong tâm hồn. Đây không chỉ đơn thuần là những tuần lễ nghỉ ngơi mà còn là khoảng thời gian tràn đầy niềm vui, nơi những ký ức đẹp đẽ về mẹ và quê hương đã trở thành một phần không thể thiếu của cuộc đời tôi. Vào mỗi buổi sáng, khi ánh nắng nhẹ nhàng đổ xuống triền đồi, tôi cùng mẹ hào hứng lên đồi hái thạch đen. Những bụi cây thấp với lá xanh đậm phủ kín triền đồi tạo nên một khung cảnh thơ mộng, như một bức tranh thiên nhiên sống động. Mẹ dạy cho tôi cách chọn lá thạch để có được món thạch ngon, cần phải chọn lá già nhưng không quá cứng, để đảm bảo hương vị và chất lượng. Sau khi thu hoạch xong, chúng tôi cẩn thận rửa sạch từng lá thạch, đảm bảo loại bỏ hết bụi bẩn và vi khuẩn, rồi phơi nắng một chút để thạch thêm phần thơm ngon. Những buổi sáng như thế thật bình dị, vừa ấm áp tình thương của mẹ, vừa mang lại cho tôi cảm giác gắn bó hơn với quê hương và những truyền thống tốt đẹp của gia đình. Khi chiều đến, tôi cùng những đứa trẻ trong làng chạy chân trần trên những con đường đất đỏ. Những con đường ấy không chỉ là lối đi đơn giản, mà còn là nơi chứng kiến biết bao trò chơi, tiếng cười vui vẻ của lũ trẻ con chúng tôi. Chúng tôi mải mê nô đùa bên bờ suối, nơi mà nước mát lành chảy qua những tảng đá lớn, tạo nên những âm thanh trong trẻo, giống như một bản giao hưởng của thiên nhiên. Nơi đây, chúng tôi thường nhảy xuống để tắm mát, cảm nhận dòng nước vỗ về và sự tự do trong từng khoảnh khắc. Cảm giác vui vẻ dâng trào của tuổi thơ tự do khiến trái tim tôi hạnh phúc, như đắm chìm trong vẻ đẹp kỳ diệu của thiên nhiên. Khi buổi tối gõ cửa, cả nhà quây quần bên bếp lửa, ánh lửa sáng hồng tỏa ra hơi ấm, mang mọi người gần gũi nhau hơn. Ấm áp và đồng điệu, mẹ tôi thường kể lại những câu chuyện về ngày xưa, về những năm tháng kháng chiến đầy gian khổ nhưng cũng rất hào hùng. Những câu chuyện không chỉ giúp tôi hiểu rõ hơn về lịch sử của dân tộc mà còn truyền cảm hứng và lòng tự hào về nguồn cội, về những người đã hy sinh vì độc lập và tự do của tổ quốc.
Một kỷ niệm đáng nhớ mà tôi không bao giờ quên là khi mẹ dẫn tôi lên núi thắp hương tại một di tích cách mạng. Đây là nơi các chiến sĩ từng trú quân, nơi từng vang lên những lời thề sắt đá cho sự độc lập tự do. Đứng trên đỉnh núi, tôi nhìn xuống thấy những rặng núi nối tiếp nhau, như những bức tường thành bảo vệ quê hương. Cảm giác đó thật tự hào, như tôi đang hòa mình vào lịch sử, vào tình yêu quê hương đất nước. Những ngày ấu thơ ở quê ngoại như một bức tranh tuyệt đẹp, nơi tình mẹ, tình quê hòa quyện vào nhau. Những kỷ niệm ấy vẫn mãi in đậm trong tâm trí tôi, là hành trang quý giá cho cuộc đời, nhắc nhở tôi về những giá trị tốt đẹp của gia đình, quê hương, và truyền thống văn hóa các dân tộc, Thạch An là nơi sinh sống của nhiều dân tộc, mỗi dân tộc đều có những nét văn hoá riêng biệt, với các làn điệu dân ca, phong tục tập quán lâu đời. Việc bảo tồn và phát huy các giá trị văn hoá truyền thống của các dân tộc được chú trọng, thể hiện qua việc tổ chức các lễ hội, và giữ gìn các phương thức sản xuất truyền thống như cách làm thạch đen.
Bên cạnh đó, Thạch An là một huyện có truyền thống lịch sử hào hùng, ghi dấu ấn trong Chiến dịch Biên giới năm 1950. Truyền thống đấu tranh, tinh thần kiên trung, bất khuất của thế hệ cha ông được gìn giữ và giáo dục cho thế hệ trẻ thông qua việc bảo tồn các di tích lịch sử liên quan đến chiến thắng này. Khu di tích Chiến thắng Biên giới năm 1950 được công nhận là Khu di tích Quốc gia đặc biệt, minh chứng cho sự trân trọng và gìn giữ di sản lịch sử này mà chúng tôi luôn gìn giữ và phát huy.
Chiến dịch Biên giới năm 1950 là một sự kiện lịch sử quan trọng, đánh dấu bước trưởng thành của quân đội Việt Nam về nhiều mặt và có ý nghĩa chiến lược to lớn . Thắng lợi của các trận then chốt như Đông Khê, Cốc Xá và điểm cao 477 đã làm rung chuyển mạnh mẽ hệ thống phòng ngự của Pháp trên đường số 4, góp phần quan trọng vào việc kết thúc chiến dịch sớm. Huyện Thạch An quê mẹ có nhiều di tích lịch sử quan trọng liên quan đến Chiến dịch Biên giới 1950 qua lời kể của mẹ như Di tích núi Báo Đông, đây là nơi Chủ tịch Hồ Chí Minh trực tiếp quan sát và chỉ đạo trận đánh Đồn Đông Khê - trận mở màn cho chiến dịch biên giới 1950. Di tích đồn Đông Khê là chứng tích lịch sử của Chiến dịch Biên giới với những chứng tích của thời đạn lửa. Địa điểm Cốc Xá - điểm cao 477 nơi diễn ra trận đánh then chốt thứ hai, quyết định sự thành bại của chiến dịch. Mẹ còn kể rằng địa điểm Khau Luông nơi diễn ra trận đánh quyết thắng Chiến dịch Biên giới từ ngày 2-8/10/1950. Qua lời văn truyền cảm của mẹ, đã giáo dục truyền thống cho bao thế hệ trẻ vùng cao lớp lớp như chúng tôi. Mẹ dạy, việc bảo tồn các di tích lịch sử này không chỉ nhằm gìn giữ di sản văn hóa mà còn đóng vai trò quan trọng trong việc giáo dục truyền thống cách mạng cho thế hệ trẻ. Các di tích như đồn Đông Khê được tôn tạo và đưa vào sử dụng phục vụ nhân dân địa phương và du khách trong và ngoài nước, góp phần tuyên truyền giáo dục cho thế hệ sau nêu cao tinh thần quyết chiến quyết thắng .
Tiếp lời mẹ nói, truyền thống đấu tranh kiên trung bất khuất của thế hệ cha ông tại Thạch An được gìn giữ và phát huy thông qua việc bảo tồn các di tích lịch sử liên quan đến Chiến dịch Biên giới năm 1950. Việc công nhận Khu di tích Chiến thắng Biên giới năm 1950 là Khu di tích Quốc gia đặc biệt là minh chứng rõ ràng cho sự trân trọng và gìn giữ di sản lịch sử quý báu này.
Ngày trở về
Cuộc sống với những bộn bề công việc và lo toan tại phố thị dường như đã cuốn tôi vào một dòng chảy khác, khiến tôi đôi khi quên đi những ký ức tươi đẹp của tuổi thơ. Tuy nhiên, mỗi lần thưởng thức một miếng thạch đen, hương vị quen thuộc ấy lại gợi nhớ về những ngày xa xưa, những kỷ niệm đẹp mà tôi đã trải qua ở quê ngoại Thạch An. Đó là những kỷ niệm gắn liền với mùi hương của đất, tiếng cười của trẻ con, và nhiều điều giản dị nhưng tràn đầy yêu thương. Một ngày nọ, sau nhiều năm xa cách, lòng tôi trỗi dậy một quyết tâm mãnh liệt: tôi sẽ trở lại Thạch An. Hành trình về quê khiến tôi cảm thấy hồi hộp, nhưng cũng đầy háo hức.
Bước chân tôi dạo bước trên những con đường quen thuộc từ thuở nhỏ, tôi dễ dàng nhận thấy rằng con đường về quê giờ đây đã khác rất nhiều so với hồi tôi còn nhỏ. Những cây cầu mới bắc qua suối rực rỡ sắc màu, vững chắc, trong khi những con đường bê tông thay thế cho những lối đi đất gồ ghề mà tôi từng chạy nhảy, ăm ắp những ký ức ngọt ngào. Tuy nhiên, những rặng núi và cánh rừng vẫn hiên ngang, vững chãi như bao đời nay, như những người bạn cũ vẫn đứng đó, chứng kiến sự thay đổi của thời gian và cuộc sống xung quanh. Khi tôi tới nơi, tìm về căn nhà cũ, nơi gia đình từng sống, ký ức về mẹ hiện ra rõ nét hơn bao giờ hết, hình ảnh thuở nhỏ khi tôi thường ngồi bên mẹ, lắng nghe những câu chuyện về đời sống ngày xưa, nghe mẹ kể những truyền thuyết và những huyền thoại của dân tộc. Tôi đứng trơ trọi bên cây đào trước sân nhà mẹ, nơi mà ký ức tuổi thơ dường như vẫn lẩn khuất đâu đây trong từng cánh hoa. Ngắm nhìn những cánh hoa đào đỏ thẫm đang nở rực rỡ, tôi không thể nào không cảm nhận được sức sống mãnh liệt mà cây đào mang lại, dù nó đã có tuổi đời lâu năm và thân cây to sù sì, gồ ghề. Những cánh hoa dày đặc, như những sắc thái vui tươi hòa cùng nhịp sống của mùa xuân, tạo nên một khúc nhạc sống động của thiên nhiên. Trong khoảnh khắc ấy, không kìm nổi cảm xúc, tôi giơ tay bẻ một nhánh hoa nhỏ mang theo, như một kỷ niệm quý giá mà tôi muốn gìn giữ bên mình. Bên cạnh cây đào, giếng nước trong veo vẫn đứng đó, như một người bạn cũ đang chờ đợi những kỷ niệm đẹp về tuổi thơ quay trở lại.
Tôi nhớ lại những ngày hè đầy ắp niềm vui và tiếng cười khi còn nhỏ, khi tôi và em trai thường ngồi bên cạnh giếng nước này, lắng nghe mẹ kể những câu chuyện về cuộc sống ngày xưa, về những thăng trầm trong quá khứ, và những kỷ niệm đáng nhớ của gia đình. Giếng nước này không chỉ đơn thuần là một nguồn nước, mà còn như một nhân chứng sống cho bao nhiêu kỷ niệm đẹp của gia đình tôi, nơi đã chứng kiến những giây phút sum vầy ấm áp của chúng tôi. Tôi cũng không thể quên tấm ảnh duy nhất chụp vào ngày Tết năm tôi mới sáu tuổi, một dấu ấn không thể phai mờ của thời gian. Đó là một tấm ảnh ố vàng theo năm tháng, nhưng trong mắt tôi, nó là một báu vật quý giá của ký ức. Nhìn vào đó, tôi thấy hình ảnh của bố mẹ những năm còn trẻ, với mái tóc đen bóng và nụ cười rạng rỡ tỏa nắng. Tôi mặc chiếc áo len đỏ mà mẹ khéo léo đan cho tôi, cùng đôi dép nhựa rách, được mẹ sửa chữa tinh tế bằng một miếng nhựa cùng màu. Mỗi chi tiết trong bức ảnh đó khiến tôi cảm nhận được tình yêu thương và sự chăm sóc mà bố mẹ đã dành cho tôi. Cây đào trước sân nhà mẹ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống gia đình tôi. Nó đã chứng kiến bao mùa xuân trôi qua, mỗi khi nhìn thấy nó nở hoa rực rỡ, tôi lại cảm thấy lòng mình ấm áp và tràn đầy hạnh phúc. Những cánh hoa ấy không chỉ mang sắc màu của mùa xuân, mà còn thổi hồn vào trong tôi những kỷ niệm ngọt ngào.
Tôi thấu hiểu rằng ngôi nhà của mẹ, mặc dù đã có phần xuống cấp theo thời gian, nhưng những kỷ niệm và tình yêu thương mà nó mang lại vẫn còn nguyên vẹn, sống động và đầy ý nghĩa. Giếng nước trong veo vẫn đang chờ đợi những kỷ niệm sẽ tiếp tục được viết thêm, giữ lại dấu ấn thời gian với dòng nước mát lành mang tên Giếng Ông Uấn. Với tất cả những điều đó, tôi sẽ giữ mãi hình ảnh cây đào trước sân nhà mẹ trong trái tim mình, như một biểu tượng của tình yêu thương vĩnh cửu và sự gắn kết bền chặt trong gia đình. Và mỗi khi nhìn thấy nó nở hoa rực rỡ, tôi sẽ lại nhớ về những kỷ niệm đẹp đẽ về tuổi thơ, về sự yêu thương mà gia đình đã dành cho tôi, và những giá trị vô giá mà tôi sẽ luôn trân trọng.
Mẹ đã lên thành phố định cư và gác lại cuộc sống trước đây, nhưng các ký ức về bà vẫn sống mãi trong lòng tôi như ngọn lửa không bao giờ tắt. Tôi đứng giữa vườn thạch đen, nơi từng có những ngày hè sôi động, những buổi chiều cùng bà hái thạch bên những bụi cây thấp. Lặng lẽ hái một chiếc lá, hành động nhỏ bé đó dường như đã giúp tôi giữ lại một phần hồn quê hương, một phần của dòng máu và ký ức trong trái tim mình. Một lần nữa trở về Thạch An, tôi cảm nhận được sự bình yên và thanh thản, nơi những ký ức và những điều giản dị nhất lại xuất hiện một cách sống động. Quê hương, trong những chiếc lá thạch đen, trong từng cơn gió nhẹ, vẫn mãi là nơi tôi thuộc về. Dù cuộc sống có thay đổi như thế nào, tâm hồn tôi sẽ luôn được nuôi dưỡng bởi những ngày tháng ấu thơ ở quê mẹ, nơi có tình thương yêu và sự bình yên, nơi mà mỗi mảnh ký ức đều là một viên ngọc quý giá trong hành trình trưởng thành của tôi.
Hồn quê trong từng vị ngọt
Ngày nay, thạch đen ở vùng núi huyện Thạch An đã vượt ra khỏi giới hạn của một món ăn dân dã, chuyển mình trở thành một đặc sản được yêu thích và bày bán rộng rãi, mang hương vị đặc trưng của núi rừng đến với bao người. Mỗi khi tôi thưởng thức món thạch đen ấy, tôi luôn cảm nhận được rằng hương vị không chỉ đơn thuần là vị ngọt mát của thạch, mà còn là sự hòa quyện của hồn vị quê hương mẹ Duyên, là những câu chuyện ấm áp của ngày xưa, của tình yêu thương mà bà và mẹ đã truyền lại qua nhiều thế hệ. Mỗi lần trở về quê, hình ảnh những đồi thạch đen xanh ngát lại hiện lên trong tâm trí tôi. Tôi thấy những người dân quê tôi đang cần mẫn, chăm chỉ hái từng lá thạch, nấu thạch với tất cả tâm huyết. Họ vẫn giữ gìn nét văn hóa truyền thống, nâng niu từng chiếc lá như nâng niu một phần linh hồn của quê hương mình. Hương vị thành phẩm không chỉ từ nguyên liệu mà còn chứa đựng sức lao động và tình yêu của những con người nơi đây. Thạch An, vùng đất bất khuất, là nơi chứng kiến biết bao thăng trầm trong lịch sử. Đó là nơi mà những con người kiên trung đã viết nên nhiều trang sử hào hùng của dân tộc. Cây thạch đen, loài cây bé nhỏ nhưng lại mang trong mình sức sống mãnh liệt, là hình ảnh sống động phản ánh tinh thần kiên cường của con người nơi đây. Dẫu trải qua bao thăng trầm của thời gian, họ vẫn luôn kiên cường vươn lên và khẳng định giá trị của mình.
Đối với tôi, quê hương Thạch An không chỉ đơn thuần là một địa danh trên bản đồ, mà là một phần không thể tách rời trong trái tim tôi – một phần ký ức, một phần máu thịt. Mỗi lần thưởng thức món thạch đen thơm ngon ấy, tôi như gặp lại những kỷ niệm đẹp đẽ về tuổi thơ, về những ngày hè đầy ắp niềm vui và tiếng cười. Tôi nhớ về những khoảnh khắc khi tôi cùng em trai ngồi bên giếng nước trong veo trước nhà mẹ, nơi mà chúng tôi thường lắng nghe bà kể những câu chuyện về cuộc sống xưa, những thăng trầm lịch sử, và những kỷ niệm đáng nhớ của gia đình.
Thạch đen không chỉ là một món ăn, mà nó còn mang đậm giá trị văn hóa và lịch sử của vùng đất này. Mỗi miếng thạch đen đều chứa đựng một phần linh hồn của quê hương Thạch An – một nơi đã chứng kiến bao kỷ niệm đẹp về tuổi thơ, về tình yêu thương giữa bà con lối xóm, và nơi ghi dấu ấn lịch sử hào hùng của toàn thể dân tộc. Là một đứa con xa xứ, mỗi lần thưởng thức món thạch đen thơm ngon này đều khiến lòng tôi dâng trào cảm xúc, cảm thấy ấm áp và tràn đầy hạnh phúc. Hương vị ngọt mát từ thiên nhiên không chỉ đơn thuần là một món ăn mà còn chứa đựng tình yêu thương vô bờ bến từ bà ngoại và mẹ dành cho tôi trong suốt thời gian dài xa cách. Vì thế, tôi muốn mời gọi mọi người cùng nhau thưởng thức món đặc sản thạch đen này, để không chỉ cảm nhận vị ngọt mát mà còn để hiểu hơn về hồn vị quê hương Thạch An không chỉ là một vùng đất bình dị mà còn là nguồn cội sâu sắc nuôi dưỡng tâm hồn và hình thành tính cách của tôi. Trong ký ức của mình, những kỷ niệm về quê hương, tình yêu thương vô tận và sức sống mãnh liệt của miền quê này luôn đong đầy trong từng chiếc lá thạch đen, trong từng giọt thạch ngọt ngào. Mỗi lần nhìn thấy những đồi thạch xanh mướt, tôi lại cảm nhận được hơi thở của quê hương, những hình ảnh ấy như những mảnh ghép không thể thiếu trong cuộc đời tôi, tạo nên những bài học quý giá và nguồn cảm hứng bất tận cho tôi trên con đường trưởng thành. Chính miền ký ức tràn đầy ý nghĩa này đã truyền cảm hứng mạnh mẽ để tôi trở thành một đứa con kiên trung của cách mạng, mang trong mình lòng yêu nước nồng nàn và tinh thần bất khuất.
Tôi hiểu rằng những gì mà ông cha, các thế hệ đi trước đã để lại, những truyền thống quý báu được bảo tồn và gìn giữ qua bao thế hệ, chính là nền tảng vững chắc và động lực giúp tôi vươn lên trong cuộc sống này. Những câu chuyện hào hùng về sức mạnh, sự hy sinh và lòng dũng cảm của những người đã không ngại gian lao để chiến đấu vì độc lập và tự do của dân tộc luôn vang vọng trong tâm trí tôi, như một nguồn sáng soi đường cho tôi trong những lúc khó khăn. Đồi Đông Khê, nơi mà các chiến sĩ đã từng đứng lên đấu tranh bảo vệ quê hương, không chỉ là một địa danh trong trí nhớ mà còn là biểu tượng cho sự kiên trung, ý chí vươn lên của những con người nơi đây. Tôi không thể không cảm nhận được dòng máu cách mạng chảy trong mình, nuôi dưỡng những ước mơ lớn lao và hoài bão sâu sắc phục vụ cho quê hương đất nước. Trong từng buổi chiều dạo bước bên những đồi thạch xanh mướt sương, tôi luôn nhắc nhở bản thân về trách nhiệm của mình đối với quê hương, và bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc về những gì mà các thế hệ đi trước đã làm để chúng tôi có được cuộc sống yên bình như hôm nay. Sự gắn bó sâu sắc với quê hương Thạch An còn giúp tôi thấu hiểu rõ hơn về giá trị của tình yêu thương gia đình và cộng đồng. Những kỷ niệm đẹp đẽ về mẹ và những người bạn nhân hậu nơi quê nhà đã dạy cho tôi những bài học quý giá về tinh thần đoàn kết, sự sẻ chia và tinh thần tương thân tương ái. Tôi nhận ra rằng tình yêu quê hương không chỉ đơn thuần là niềm tự hào về mảnh đất nơi mình sinh ra mà còn là trách nhiệm nổi bật đối với những người xung quanh, để góp phần bảo vệ và phát triển quê hương. Thạch An không chỉ là nơi tôi lớn lên mà còn chính là nguồn cảm hứng và sức mạnh để tôi trở thành tôi hôm nay. Những kỷ niệm về tình yêu thương và sức sống mãnh liệt của quê hương sẽ mãi là động lực thúc đẩy tôi tiếp tục trên con đường phụng sự đất nước, gìn giữ và phát huy những giá trị văn hóa và truyền thống tốt đẹp của dân tộc. Hồn cốt văn hóa là cái nôi nuôi dưỡng tinh thần kiên trung của mỗi chiến sĩ, chí sĩ làm cách mạng, một vòng tuần hoàn, một chuỗi giá trị bền vững xuất phát từ văn hóa, kinh tế, chính trị, xã hội. Tư tưởng Văn hóa là hồn cốt dân tộc, văn hóa còn thì dân tộc còn đã được mẹ Duyên giáo dục thành công cho bao tầng lớp anh em chúng tôi. Để hôm nay, chúng tôi những người con yêu nước của mẹ luôn nhớ về mẹ, về quê hương Thạch An của chúng ta.
Tôi tin rằng, với những gì mà quê hương đã dạy dỗ và nuôi nấng, chúng ta sẽ luôn kiên định và quyết tâm theo đuổi lý tưởng của mình, phục vụ cho một Việt Nam tươi đẹp hơn trong tương lai.